Chết cũng sẽ không buông tay…
Con ngươi Điềm Tâm hơi chấn động.
Đôi mắt đen nhánh của Trì Nguyên Dã nhìn Điềm Tâm không chớp, bàn tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô.
Mắt cậu sâu như vậy, tựa như những ngôi sao, khóa chặt Điềm Tâm lại.
Hầu kết chuyển động lên xuống, giọng Trì Nguyên Dã khàn khàn u ám đến tột cùng, giống như nói với Điềm Tâm, nhưng càng giống tự lẩm bẩm hơn, "Trừ khi chết đi, bất cứ hành động rời đi nào cũng đều là phản bội…"
Điềm Tâm vất vả lắm mới ngăn được nước mắt, sau khi nghe Trì Nguyên Dã nói những lời này thì không nhịn được nữa.
"Hu hu… Trì Nguyên Dã…" Điềm Tâm che mặt mình lại, không chịu nhìn thẳng vào cậu.
Lúc này, Trì Nguyên Dã càng thâm tình thì trong lòng Điềm Tâm càng thêm khổ sở.
Trì Nguyên Dã bế ngang Điềm Tâm lên, đi ra bên ngoài.
Cậu liếc nhìn chiếc ga giường xốc xếch, có thể tưởng tượng được cảnh An Minh Trạch và Điềm Tâm quấn quýt nhau như thế nào ở trên giường lớn đó.