Trì Nguyên Dã không lộ vẻ gì, chỉ ôm Điềm Tâm thật chặt, mặc cho cô phát tiết cảm xúc trong lòng mình.
Cả hai đều không nói gì.
Cũng phải, trong tình huống này họ còn có thể nói gì?
Không bằng yên lặng ôm nhau, còn hơn là muôn nghìn câu chữ…
Trì Nguyên Dã vẫn còn siết chặt nắm đấm, khó mà dằn nổi cơn thịnh nộ lan tràn trong lòng.
Cậu sa sầm mặt, im lặng ôm eo Điềm Tâm đi về phía phòng tắm, để cô đứng dưới vòi hoa sen rồi mở nước.
"Em đi tắm trước đã."
Tắm…
Điềm Tâm kinh ngạc, cô cảm nhận được những tia nước đang xối lên người mình.
Trong thời điểm mấu chốt này, một từ như vậy có phần nhạy cảm.
Trì Nguyên Dã… chán ghét cô rồi sao…
Cậu… đang thầm trách cô ư…