Bên ngoài vẫn còn tí tách mưa, cổ trấn chìm trong màn mưa bụi mông lung, đẹp như cõi mộng.
Trì Nguyên Dã đi trong màn mưa, một tay đút túi, những hạt mưa rơi lộp độp trên tán dù.
Cậu mặc một chiếc quần vải đen, áo sơ mi không cổ màu trắng, đi giày sneaker, rõ là một phong cách đơn giản nhưng cậu mặc trông rất đẹp.
Nghĩ đến việc sắp được gặp cô nhóc tiểu học kia, Trì Nguyên Dã không khỏi mỉm cười.
Cuối cùng cũng đến được nhà hàng mà Điềm Tâm nói hôm qua, Trì Nguyên Dã tùy tiện vứt cây dù ở cửa rồi sửa sang lại tay áo, xong xuôi đâu đấy mới bước vào.
Chỗ họp lớp rất dễ tìm, cậu nhìn quanh quất một vòng là thấy ngay một đám người đang cười cười nói nói bên cửa sổ.
Trì Nguyên Dã đi đến đó, nhưng không thấy gương mặt quen thuộc kia đâu.