"Van anh chuyện gì?"
Điềm Tâm lắc lắc đầu, môi mấp máy nhưng không nói gì.
Không nói hả?
Trì Nguyên Dã nhướng mày.
Niềm vui thú lớn nhất lúc đi săn không phải là khoảnh khắc đớp mồi, mà là nhìn thấy đối phương sợ mình đến mức chỉ có thể vùng vẫy yếu ớt.
Trì Nguyên Dã thích nhìn Điềm Tâm như vậy, cậu kiên nhẫn chịu đựng, đưa tay véo nhẹ ngực cô, chầm chậm ra sức…
Cả người Điềm Tâm như tê dại, mềm nhũn cả ra, dường như không còn hơi sức thốt nên lời, chỉ có thể há miệng thở dốc theo bản năng…
Thời gian chậm rãi trôi qua, Điềm Tâm bị trêu chọc đến phát khóc, khe khẽ nức nở.
Lúc này Trì Nguyên Dã mới ngẩng đầu khỏi ngực Điềm Tâm, thấy cô nhóc tiểu học rơi nước mắt, cậu bèn lật người đè cô xuống dưới lần nữa, gương mặt điển trai kề sát lại, "Con nhóc tiểu học, em khóc đấy à?"