Điềm Tâm không xa lạ gì với ánh mắt ấy!
Tim cô đột nhiên đập dồn, bối rối nhìn đi chỗ khác, nào ngờ tích tắc sau, Trì Nguyên Dã chợt nâng cằm cô lên rồi áp môi xuống.
Không biết có phải vì trong phòng đang tắt đèn tối om hay không, người Điềm Tâm khẽ run lên, lại có vài phần hưng phấn…
"Ưm…" Điềm Tâm không kìm được mà rên khe khẽ, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Trong căn phòng tối om om này, tiếng rên đó càng thêm phần gợi cảm.
Trì Nguyên Dã lật người đè Điềm Tâm xuống dưới, đôi môi mỏng mân mê bờ môi cô, không muốn dứt ra.
Trì Nguyên Dã dễ dàng cạy mở hàm răng Điềm Tâm, nhẹ nhàng liếm mút khoang miệng cô, lúc thì mạnh mẽ tấn công, khi lại dịu dàng như nước, giày vò Điềm Tâm đến phát điên.
Điềm Tâm cảm thấy cả người nóng bừng lên, bối rối nhìn Trì Nguyên Dã.