Có kinh nghiệm lần đầu vào tối qua, hôm nay thuận lợi hơn rất nhiều.
Dần dần, ở trong căn biệt thự to lớn như thế chỉ còn hai tiếng thở dốc đan xen với nhau...
Thời gian trôi qua từng phút từng giây... Trì Nguyên Dã không hề có ý muốn buông tha cho Điềm Tâm.
Mệt quá, thật sự rất mệt.
Dường như tất cả hơi sức đều bị rút cạn, Điềm Tâm chỉ còn biết thở và rên theo bản năng.
Chẳng biết có phải vì trong nhà không có người hay không, lá gan của Điềm Tâm bắt đầu lớn lên, tiếng kêu cũng ngày một cao dần.
Vang vọng trong căn biệt thự, không ngừng mập mờ...
Mãi cho đến lúc cuối, Điềm Tâm khóc lóc cầu xin Trì Nguyên Dã, cậu mới chịu tha cho cô.
Cả người Điềm Tâm toàn là mồ hôi, mệt mỏi nằm trên ghế salon, hắng giọng, lúc này mới phát hiện cổ mình đã hơi khàn rồi.
Cô ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, mẹ ơi, đã sắp đến giữa trưa rồi ư!
Rốt cuộc Trì Nguyên Dã lấy đâu ra tinh lực lớn như vậy chứ!