Có lẽ vì vừa mới thức dậy, nhưng lại không nhìn thấy gương mặt mình mong đợi nên Điềm Tâm lập tức thấy hơi hoảng sợ.
Cô vội vàng kéo chăn ra muốn xuống tầng nhìn thử, ai ngờ vừa kéo chăn ra, cúi xuống nhìn cả người trần như nhộng của mình, Điềm Tâm lại kêu á một tiếng, vội chui lại vào trong chăn.
Hu hu hu… cô còn chưa kịp thích ứng với bộ dạng này của mình.
Mãi mới tìm được đồ ngủ và quần lót, Điềm Tâm nhanh chóng mặc vào rồi xỏ dép chạy lạch bạch xuống tầng một.
Còn chưa xuống đến nơi đã nghe thấy một tiếng vang thật lớn từ phòng bếp truyền đến.
Điềm Tâm cả kinh run lên, vội vàng bước nhanh tới, "Sao vậy sao vậy?"
"Khụ khụ…" Trì Nguyên Dã quạt khói đen chạy ra khỏi bếp, nhỏ giọng ho khan rồi nhìn Điềm Tâm, "Sao em đã dậy rồi?"
Hôm qua con nhóc này mệt lả, sao không chịu ngủ nhiều thêm chút nữa!
"Không phải, Trì Nguyên Dã, rốt cuộc anh đang làm gì đấy?"