"Mở mắt ra." Trì Nguyên Dã ra lệnh.
Hu hu, không muốn đâu, thời điểm này quá xấu hổ!
Thôi cứ tạm thời giả mù đi, lạy Chúa…
Điềm Tâm không những không mở mắt ra mà ngược lại càng nhắm chặt hơn.
Sao Trì Nguyên Dã có thể cứ vậy mà bỏ qua cho cô?
Cậu cúi người, gương mặt anh tuấn ép sát lại gần, nói từng chữ một, "Anh bảo em mở mắt ra."
Hu… tên khốn kiếp này, nhất định phải làm người khác khó xử thế à?
Hàng mi của Điềm Tâm run rẩy, chậm rãi mở mắt ra.
Dưới ánh đèn chói mắt, gương mặt anh tuấn của Trì Nguyên Dã ở ngược sáng, trông rất đẹp trai.
Khoé miệng Trì Nguyên Dã hơi nhếch lên, rất hài lòng với tiểu Điềm Tâm nghe lời như vậy, cậu nâng tay xoa đầu cô như đang khen thưởng.
"Con nhóc tiểu học, có khát không?" Trì Nguyên Dã đột nhiên hỏi.
Điềm Tâm liếm liếm môi, "Ừm, khát…"