Sau đó… liền thấy dì Trì đang cười hết sức gian trá ở cách đó không xa.
"Mẹ?" Trì Nguyên Dã khẽ cau mày.
Bị chính con trai mình bắt quả tang, Trì Minh Mỹ vội vàng giấu điện thoại chụp trộm hai người ra sau lưng, nụ cười gian xảo cũng biến thành nụ cười chất phác, ngây ngô đứng ở đó.
Sống lưng Điềm Tâm hơi cứng lên, cái gì? Đừng nói với mình người vừa nhìn trộm là dì Trì đấy nhé!
"Điềm Tâm, Nguyên Dã… hai đứa các con cứ tiếp tục, tiếp tục đi, cứ coi như không nhìn thấy mẹ là được!" Trì Minh Mỹ vừa nói vừa ra dấu bằng tay ý bảo hai người tiếp tục.
"…" Trì Nguyên Dã nhìn Trì Minh Mỹ, "Mẹ bắt đầu nhìn trộm từ lúc nào?"
Trì Minh Mỹ lập tức đứng thẳng người, giơ hai ngón tay lên trời thề, "Mẹ thề là mẹ không chụp trộm lúc hai đứa hôn nhau! Thật sự không có! Hai đứa không cần xấu hổ!"
… Đúng là lạy ông tôi ở bụi này.
Điềm Tâm cảm thấy mặt mình như bị đốt cháy, chôn mặt vào ngực Trì Nguyên Dã không dám ngẩng đầu.