Trì Nguyên Dã nhìn Điềm Tâm cười xấu xa.
Điềm Tâm đã khôi phục lý trí, khôi phục lại trạng thái bình thường, cô lẳng lặng liếc trần nhà, "Không nghe thấy thì kệ."
Hừ hừ, vừa rồi rõ ràng mình đã nói bên tai anh ấy, vậy mà bây giờ anh ấy lại bảo với mình là không nghe rõ.
Lừa trẻ con ba tuổi chắc?
"Anh không nghe rõ, em lặp lại lần nữa đi!" Trì Nguyên Dã ôm eo Điềm Tâm, giữ yên cô ở trong ngực mình, cứ thế rũ mắt nhìn cô.
Lông mi cậu cực dài, lúc rũ xuống tạo nên cái bóng nhàn nhạt phủ lên gương mặt tuấn tú kia, trông thật mê mẩn lòng người.
Điềm Tâm ho nhẹ một tiếng, "Lời khen không nhắc lại lần thứ hai."
"Không được, nói mau!" Tính trẻ con của Trì thiếu nổi lên, gương mặt tuấn tú thoắt cái sa sầm.
"Em nói, cảm ơn anh, chồng à…"
"Câu trước đó!" Giọng điệu ngông nghênh.
"Có chồng thật tốt."
"Câu sau."
"… Cảm ơn chồng."
"Câu trước!"
Cái đệch, vẫn chưa xong hả?