Điềm Tâm khóc không thành tiếng, trong đầu cũng hỗn loạn vô cùng.
Nếu như có thể, cô thật muốn quay đầu bỏ chạy, cô không muốn trở thành trò cười, càng không muốn để người nhà họ Trì biến thành trò cười vì mình.
Từ trước đến nay cô chưa từng cân nhắc qua, sự tồn tại của mình lại đáng xấu hổ đến vậy.
Cô cũng chưa từng nghĩ tới, hoá ra chú Trì và dì Trì đều đã biết hết mọi chuyện.
Bọn họ đối xử tốt với mình như thế, vậy mà mình còn có mặt mũi lừa gạt khiến họ xấu hổ…
Điềm Tâm gạt mạnh nước mắt, quay đầu bỏ chạy ra ngoài.
"Điềm Tâm…" Trì Minh Mỹ nóng nảy, vội vàng nhìn Trì Nguyên Dã, "Mau đuổi theo!"
Trì Nguyên Dã đuổi theo sát nút.