Giọng điệu của người đàn ông vô cùng nghiêm túc, Điềm Tâm không khỏi hồi hộp. Chỉ thấy anh ta từ tốn mở miệng, "Tôi khá hiếu kỳ, dù có là người bình dân thì buổi lễ đính hôn quan trọng thế này, tại sao bên gia đình của cô Lạc đây không có một đại diện nào?"
Câu này đâm thẳng vào chỗ đau của Điềm Tâm.
Đến bây giờ ba mẹ vẫn còn hôn mê trong bệnh viện, ngay cả nghi thức đính hôn của mình cũng không thể tham gia được, nhưng lại bị người ta lôi ra. Cô khẽ cắn môi.
"Liên quan quái gì đến anh." Trì thiếu hơi khó chịu, nghiêng đầu ra lệnh cho một vệ sĩ ở bên cạnh, "Ném tên nhiều chuyện này ra ngoài cho tôi!"
Vốn con nhóc tiểu học của cậu đã căng thẳng rồi, vất vả lắm mới xoa dịu được, vậy mà tên đáng chết này lại nói nhảm!
"Vâng thưa cậu chủ!"
"Cậu Trì chột dạ ư? Tại sao không trả lời thẳng vấn đề của tôi mà lại cho người đuổi tôi ra ngoài?" Người đàn ông mặc âu phục nhìn Trì Nguyên Dã đầy vô tội.