Điềm Tâm ra sức lắc đầu, yết ớt mở miệng, "Em, em không có…"
Trì Nguyên Dã thấy bộ dạng đáng yêu mê người của cô, vào giờ phút này lửa nóng trong người hoàn toàn bùng lên.
Trì Nguyên Dã kề sát gương mặt tuấn tú lại, chóp mũi đặt lên chóp mũi cô, nhưng lúc sắp đụng vào nhau thì chợt ngừng lại.
"Tiếp tục đưa ra đi!" Cậu ngang ngược ra lệnh.
Khoảng cách gần như vậy, khí thế của Trì Nguyên Dã càng thêm khiếp người.
Điềm Tâm không còn cách nào khác, đành ngoan ngoãn từ từ đưa đầu lưỡi ra ngoài, một giây kế tiếp, Trì Nguyên Dã liền bá đạo ngậm lấy lưỡi cô, liên tục lôi kéo.
Ahh, hơi đau, nhưng cũng khá… hưởng thụ.
Trì Nguyên Dã không chạm vào môi Điềm Tâm, chỉ mạnh mẽ đuổi theo đầu lưỡi hồng hồng của cô ở bên ngoài.
Hết lần này đến lần khác…
Chỉ là như vậy vẫn chưa thoả mãn, cậu ngậm chặt lưỡi cô, dùng sức kéo lưỡi cô ra ngoài.