Điềm Tâm bày ra vẻ mặt không biết gì cả, "Em bị Trì Nguyên Dã kéo tới…"
Thất Tịch cười híp mắt mở miệng, "Chỉ tới đây để ăn uống thôi."
Hàn Hữu Thần không cảm xúc bổ thêm một đao, "Công việc mệt mỏi, ra ngoài vận động một chút."
"Các người…" Giang Thần Hi làm như vô cùng đau đớn che tim mình lại, "Các người làm vậy có được không hả? Rốt cuộc còn có thể vui chơi cùng nhau hay không?"
Một đám nhân loại không có tính người!
Không khí xung quanh Giang Thần Hi lập tức trở nên u ám, áp suất thấp bao phủ lấy anh ta, anh ta yếu ớt dùng ngón tay vẽ vòng vòng, nhủ thầm trong lòng, "Không có ai hoan nghênh mình trở về, không có ai hoan nghênh mình trở về, mình là đồ thừa, mình là đồ thừa…"
Ha ha, nhìn dáng vẻ này của Giang Thần Hi, Điềm Tâm không nhịn được bật cười.
"Ha ha, mấy người đừng bắt nạt Thần Hi nữa, để chị uống với cậu!" Tô Dạ Lan nói rồi bưng ly rượu lên.