Á, không phải chứ?
Điềm Tâm ngẩn người nhìn lên bầu trời đêm.
Cơn mưa đột nhiên xuất hiện rơi tí tách.
"Mưa rồi." Điềm Tâm buồn như đưa đám nhìn Trì Nguyên Dã.
"Đi thôi, em mà dầm mưa thì sẽ cảm mất." Trì Nguyên Dã nói rồi đứng lên trước, sau đó kéo Điềm Tâm dậy.
"Nhưng mà…" Điềm Tâm tiếc nuối nhìn đom đóm xung quanh, khung cảnh đẹp như vậy, cô vẫn chưa nhìn đủ mà.
"Không có nhưng nhị gì hết! Nếu em muốn xem thì ngày mai lại đến xem tiếp."
Bây giờ cậu chỉ lo nếu như con nhóc tiểu học này dầm mưa thì có bị cảm hay không thôi.
Cho nên nhân lúc mưa vẫn chưa lớn, phải nắm lấy thời gian đưa con nhóc tiểu học này về lại biệt thự.
"Ngày mai sẽ có nữa sao?"
"Sẽ có."
"Làm sao anh biết?"
"Anh nói có là có, đi nhanh lên chút!" Trì Nguyên Dã thúc giục.
Điềm Tâm nuối tiếc không ngừng, vừa quay đầu nhìn lại phía sau vừa chạy đi cùng Trì Nguyên Dã.