Mấy người bảo vệ của tập đoàn Hàn Thị sắp phát điên tới nơi, ai nấy đều đang nhốn nháo tìm Thất Tịch.
Nhưng nào còn thấy bóng dáng cô đâu.
Thất Tịch đã sớm ra khỏi công ty, đang đi trên đường, vừa khóc vừa lau nước mắt.
Người xung quanh nhìn cô bằng ánh mắt lạ lùng.
Cảnh tượng nóng bỏng ban nãy cứ luẩn quẩn trong đầu cô, khiến Thất Tịch không tài nào cầm được nước mắt.
Hu hu, cái đồ khốn Hàn Hữu Thần này!
Lâu vậy không thấy anh về nhà, cô còn tưởng anh bận việc công ty, nào ngờ anh lại lén lút vụng trộm với người khác!
Cô ả tởm lợm kia chẳng qua có ngực to hơn cô một chút thôi chứ gì? Chẳng qua là cao hơn cô một chút, quyến rũ hơn cô một chút chứ gì? Có chỗ nào đặc biệt hơn người nữa đâu!
Nhớ lại cảnh Hàn Hữu Thần đặt tay lên ngực cô ta, trái tim Thất Tịch đau nhói.