Trì Nguyên Dã không kịp trở tay, sợ con nhóc thối này ngã xuống đất, vội chìa tay ôm lấy cô, nhưng vì quán tính nên không tránh khỏi bị ngã ngửa ra sau.
"Bịch" một tiếng…
Cả hai cùng ngã nhào lên chiếc ghế salon bằng da thật…
"Con nhóc tiểu học này, anh rất vui khi thấy em đã học được cách chủ động nhào vào ngực anh, nhưng em có thể nhẹ nhàng chút được không?" Trì Nguyên Dã nói một cách gợi đòn, nụ cười gian vẫn chưa phai.
Nhào vào ngực cái em rể anh ý!
Bổn cục cưng làm thế này là có thù báo thù, có oán báo oán đấy nhé!
"Hừ, Trì Nguyên Dã, ban nãy anh cố ý đúng không?" Điềm Tâm thở hổn hển nhìn Trì Nguyên Dã.
Người kia giang tay ra, nhìn Điềm Tâm bằng vẻ mặt vô tội: "Anh cố ý á? Anh cố ý cái gì?"
"…" Điềm Tâm lập tức cạn lời.
Được lắm, cậu muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt với cô chứ gì?