Kỹ thuật hôn của Trì Nguyên Dã vô cùng tốt, cậu có thể tìm được đâu là điểm mẫn cảm của Điềm Tâm rồi đè ép lên đó, không sai một ly…
Điềm Tâm hoàn toàn mê mẩn trong đó.
Đôi mắt trong veo chớp chớp mang theo vẻ mê ly, bối rối nhìn chàng trai trước mặt đang thao túng suy nghĩ của mình.
Sau khi kết thúc nụ hôn dài dằng dặc, cuối cùng Trì Nguyên Dã cũng buông Điềm Tâm ra, giữa hai đôi môi là một đường chỉ bạc đầy mờ ám.
Phù, phù…
Không được rồi, cô có cảm giác não mình bị thiếu không khí, dường như sắp té xỉu trong giây lát.
Điềm Tâm mềm nhũn cả người, chỉ muốn ngồi sụp xuống đất, nếu không phải Trì Nguyên Dã đang đỡ lấy mông cô thì chỉ e giờ này cô không còn sức mà đứng nữa.
"Con nhóc tiểu học, ngẩng đầu nhìn đằng trước này." Trì Nguyên Dã nhỏ giọng ra lệnh.
Nhìn đằng trước?