Mái tóc vấn lên của Điềm Tâm bị cú đẩy này làm cho xổ tung, suối tóc đen nhánh xõa xuống, đôi mắt nai luống cuống nhìn Trì Nguyên Dã.
Cảm giác trên môi chân thật là thế, nụ hôn của Trì Nguyên Dã gấp gáp là thế, không thể nào chống đỡ.
Phòng thay đồ trong tiệm nói lớn không lớn mà bảo nhỏ cũng không nhỏ, đối diện Điềm Tâm là một chiếc gương lớn chạm đất.
Ánh đèn trong phòng thay đồ mờ mờ ảo ảo, Điềm Tâm chỉ cần ngước mắt là thấy được động tác của Trì Nguyên Dã cùng với khuôn mặt đỏ bừng của mình trong chiếc gương đặt đối diện.
Nếu chỉ đơn giản là một nụ hôn, Trì thiếu gia sẽ không kéo Điềm Tâm vào đây.
Sở dĩ đưa con nhóc tiểu học này vào phòng thay đồ, đương nhiên là vì…