Điềm Tâm giật mình, cô kêu khẽ, "Trì Nguyên Dã, anh làm gì thế?"
Doạ chết cục cưng rồi.
Trì Nguyên Dã ôm tiểu Điềm Tâm từ phía sau, cậu cúi người, môi mỏng tỉ mỉ vuốt ve vành tai của cô rồi xấu xa cười một tiếng, "Con nhóc tiểu học, có muốn... dùng thử món quà này không? Hửm?"
Thử cái đầu nhà anh ấy!
Điềm Tâm đỏ mặt, "Anh đừng có làm loạn..."
"Vậy em định... bao giờ thử?"
Điềm Tâm biết Trì Nguyên Dã đang ám chỉ điều gì, mặt cô đỏ bừng đến tận mang tai, "Dù sao cũng không phải là bây giờ... đợi đến lúc, đến lúc đính hôn xong đã."
Mẹ đã nói, con gái... nhất định phải biết tự yêu quý bản thân mình.
Cô luôn có cảm giác... hiện tại còn chưa phải là lúc thích hợp.
Thứ Sáu tuần tới, cũng chỉ còn mấy ngày nữa thôi.
"Còn phải chờ rõ lâu." Trì thiếu khó chịu lẩm bẩm.
Điềm Tâm nhìn cậu cười hì hì, "Kiên trì chính là thắng lợi!"