Đập vào mắt là căn phòng ngập tràn màu hồng, Trì Nguyên Dã có cảm giác như thế giới quan của mình sắp sụp đổ.
Khi tên thiếu gia ác ma nào đó còn đang tan vỡ thì tiểu Điềm Tâm lại hưng phấn kéo tay Thất Tịch đi xem phòng ngủ và phòng tắm.
Trời ơi, thật quá đáng yêu, toàn bộ màu chủ đạo đều là hồng và trắng, tuy màu sắc rất nổi bật nhưng lại không hề phô trương, nhìn qua rất thoải mái.
Nhất là chiếc giường đôi siêu siêu to trong phòng ngủ.
Thất Tịch cười xấu xa dùng khuỷu tay chọc chọc Điềm Tâm, "Sau này đây chính là chiếc giường tình yêu của cậu với Nguyên Dã đó."
"Cái gì mà giường tình yêu chứ, Thất Tịch cậu đừng có nói lung tung…!"
"Chao ôi, đừng có xấu hổ, có khi tối nay các cậu liền… he he he." Thất Tịch lại cười xấu xa, ý tứ rất rõ ràng.
Gương mặt nhỏ nhắn của Điềm Tâm đỏ bừng, nhìn chiếc giường đôi kia mà xấu hổ bưng má.
Từ nay trở đi, mình và Trì Nguyên Dã sẽ cùng ngủ trên một chiếc giường ư?