Vừa rồi trong mắt Tịch Thành Khê ẩn chứa muôn vàn cảm xúc, dòng suy nghĩ của Điềm Tâm vẫn còn dừng lại vào thời khắc đối diện với ánh mắt của cậu ta.
Cô không biết tại sao Tịch Thành Khê lại đột nhiên đến tìm mình, tại sao lại đột nhiên lại bày tỏ tình yêu với mình.
Nhưng mình thật sự… rất biết ơn cậu ta.
"Này, con nhóc tiểu học, em còn nhìn cái gì thế? Không cho phép em nghĩ đến cậu ta!"
Giọng điệu ngang ngược ngông cuồng của Trì Nguyên Dã kéo Điềm Tâm về lại thực tế.
"Em đâu có nghĩ đến cậu ta." Chẳng qua chỉ cảm khái chút thôi.
"Em còn dám nói không?" Trì Nguyên Dã hung dữ trừng mắt với cô, nổi cơn ghen tuông.
"Thôi được rồi, anh nói có thì cứ cho là có đi." Điềm Tâm bất đắc dĩ.
"Chết tiệt, quả nhiên là em có! Em còn dám thừa nhận nữa!"
"…" Toát mồ hôi, thế rốt cuộc tên ác ma này muốn cô nói gì đây?
Thừa nhận không được, không thừa nhận cũng không xong, cô chóng hết cả mặt…