Trì Nguyên Dã với Tịch Thành Khê vẫn còn đang trừng nhau, nghe tiếng Điềm Tâm gọi thì đồng loạt thu ánh mắt lại, nhìn về phía cô.
"Hừ, anh muốn mua nơi này, sau đó đuổi tên khốn kia ra ngoài!" Trì Nguyên Dã tức giận nhìn Tịch Thành Khê chằm chằm.
Tịch Thành Khê cũng không cam lòng chịu yếu thế, "Người phải ra ngoài chính là cậu, tôi đã chọn cái khách sạn này rồi."
Trì Nguyên Dã khó chịu tới cực điểm, cậu tiến lên, không chút khách khí vươn tay đẩy Tịch Thành Khê, "Muốn đánh nhau không?"
"Được, chiều cậu luôn."
Nói xong, hai thiếu niên cùng xoay tay, sắp đánh nhau tới nơi.
"Đủ rồi! Rốt cuộc hai người ầm ĩ đủ chưa? Có tiền như vậy sao? Có tiền thì đi quyên góp cho dự án Hy Vọng đi, ở đây lên cơn động kinh cái gì!"
Tiểu Điềm Tâm xù lông lên, tức giận nhìn hai người kia.
Lời của cô rất có trọng lượng với hai người họ, nhất là Trì Nguyên Dã.