Trì Nguyên Dã thấy vẻ mặt nghiêm túc của Điềm Tâm thì cong môi lên, cậu nắm lấy bàn tay nhỏ bé không nghe lời đang muốn mở cửa xe ra, "Thả em? Có nghĩ cũng đừng nghĩ đến! Em chính là người con gái mà Trì Nguyên Dã anh chấp nhận, anh không quan tâm em mất trí nhớ hay không, anh sẽ khiến em yêu anh lần nữa!"
Giọng nói của cậu vô cùng bá đạo, lộ ra sự tự tin tuyệt đối.
Điềm Tâm bị khí thế trời sinh giống như một vị vua của cậu làm cho giật mình, cô hoảng hốt dựa sát vào cửa sổ phía sau lưng, đờ đẫn chớp chớp mắt.
"Nếu như em có bất kỳ dị nghị nào về chuyện anh là vị hôn phu của em, anh sẽ không ngại chứng minh thân phận của mình ngay lúc này đâu." Trì Nguyên Dã nhướng mày, bàn tay thon dài di chuyển tới lui trên người Điềm Tâm.
Cơ thể Điềm Tâm run rẩy, mọi câu nói đều mắc nghẹn trong cổ họng, không biết nên biểu đạt như thế nào.
Tên ác ma này…!
Mình ghét nhất loại người tự cao tự đại như vậy!