Trì Nguyên Dã nhìn dáng vẻ này của Điềm Tâm, lần đầu tiên được nếm trải cảm giác vô lực.
Cậu tình nguyện để cô gái ngu ngốc này giận dỗi mình, mắng mình, thậm chí có thể đánh mình.
Nhưng mà… Tại sao cô ấy lại quên tất cả mọi chuyện trước đây?
Chỉ vì bị quả bóng rổ đập trúng rồi ngất xỉu, sau khi tỉnh dậy… liền cứ thế mà quên hết toàn bộ sao?
Chuyện này thật khó tưởng tượng nổi, làm cho người ta không giải thích được!
Trì Nguyên Dã hít sâu vào mấy hơi, hận không thể lập tức băm tên nam sinh đập quả bóng rổ trúng Điềm Tâm thành vạn đoạn!
"Trì thiếu, dù sao chỗ chúng tôi đây chỉ là một thị trấn nhỏ ven biển mà thôi, cơ sở chữa trị nhất định không bằng thành phố lớn, hay là cậu sớm đưa cô Lạc về lại thành phố đi, còn nữa, trong khoảng thời gian này đừng để cô Lạc chịu kích thích nào cả…"
Trì Nguyên Dã nhìn Điềm Tâm, môi mỏng mím lại thành đường thẳng, cậu im lặng một lúc rồi ôm người kia bước ra ngoài.