Tròng mắt Trì Nguyên Dã chấn động, "Em nói gì?"
Điềm Tâm hơi nghiêng đầu, trên gương mặt nhỏ nhắn tràn ngập mê mang với nghi ngờ, "Tôi… quen anh sao?"
"Con nhóc tiểu học, em đang đùa với anh đấy à?" Vẻ mặt của Trì Nguyên Dã trầm xuống, cậu nhìn Điềm Tâm đăm đăm, "Mau ngừng lại cho anh, chuyện đùa này không vui chút nào hết, anh không cho phép em nói đùa như vậy!"
Mặc dù giọng nói rất bá đạo, nhưng khi cẩn thận nghe lại thấy lộ ra sự lo lắng căng thẳng ở bên trong.
Có lẽ bởi vì quá mức gấp gáp, lời cậu nói chẳng khác nào đang hét lên với người khác, Điềm Tâm kinh hãi run lên, rụt người vào bên trong giường ngủ, dáng vẻ như muốn kéo giãn khoảng cách với Trì Nguyên Dã, vô cùng cảnh giác, "Tôi hoàn toàn không biết anh, còn nữa, tôi không phải là con nhóc tiểu học."
Trì Nguyên Dã không nói lời nào, đôi mắt đen nhánh khóa chặt lấy cô, ánh mắt sâu thẳm dao động chứa ánh sáng mà Điềm Tâm không hiểu được.