Điềm Tâm cắn chặt môi dưới, liếc nhìn Tịch Thành Khê rồi vươn tay tới, "Để tôi xem video thêm lần nữa."
Tịch Thành Khê lại mở di động lên đưa cho cô.
Điềm Tâm xem từ đầu tới cuối, tức giận tới mức muốn quăng điện thoại của Tịch Thành Khê đi!
Trong ngực tràn đầy phẫn nộ, tên khốn kia, lại có thể dùng thủ đoạn này buộc mình tha thứ cho anh ấy!
"Đoán chừng Trì Nguyên Dã sắp ra rồi, sau đó sẽ tới nơi này tìm cậu, kể lể là tối qua cậu ta đã trải qua khổ cực trong trại tạm giam như thế nào, để cậu càng thêm đau lòng cho cậu ta, sau đó chuyện lúc trước sẽ chẳng còn là gì nữa."
Tịch Thành Khê cười híp mắt nhìn Điềm Tâm.
Cậu ta càng cười rạng rỡ thì Điềm Tâm càng thấy chói mắt, cô không nhịn được giậm chân, "Cậu cười cái gì?"
"Cười cậu ngu thôi, một cô gái ngu ngốc, cứ dễ dàng bị lừa gạt như thế."
A…
Điềm Tâm bực bội nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, sau đó cầm túi của mình đi ra ngoài.