Điềm Tâm tức giận trề môi, gương mặt bé nhỏ đầy vẻ kiêu ngạo, chờ lời giải thích của Trì Nguyên Dã.
"Con nhóc tiểu học, anh biết là... em tức giận vì khi đó anh lựa chọn đi cứu Hạ An Nhược, phải không?"
Trì Nguyên Dã vô cùng nghiêm túc nói một câu vô ích.
Điềm Tâm hừ hừ một tiếng, coi như trả lời.
"Cô gái ngốc, khi ấy anh chọn đi cứu cô ta không phải vì anh yêu cô ta." Ánh mắt đen như mực của Trì Nguyên Dã khóa chặt lấy Điềm Tâm, sóng mắt chất chứa vẻ sâu thẳm, như thể chớp mắt đã vạn năm.
Điềm Tâm tủi thân khịt mũi, rũ mắt nhìn mũi chân mình.
"Nhìn anh này." Trì Nguyên Dã nâng cằm Điềm Tâm lên, ép cô phải nhìn vào mắt mình.