Đến lúc này Điềm Tâm mới nhận ra được mình quan tâm đến Trì Nguyên Dã biết chừng nào.
Loại quan tâm này dường như không cần phải suy nghĩ bằng đầu óc, không thèm quan tâm đến việc giờ đây cô còn đang cãi nhau đòi chia tay với cậu.
Điềm Tâm chớp chớp mắt, hơi ngượng ngùng rời mắt đi, "Trì Nguyên Dã, anh đừng nghĩ nhiều, chỉ là em... chỉ là..."
Điềm Tâm "chỉ là" một hồi nhưng cũng chẳng tìm được lý do nào.
"Hửm? Chỉ là thế nào?" Nụ cười xấu xa bên khóe môi Trì Nguyên Dã còn chưa tắt, dù gương mặt còn đang tím bầm nhưng vẫn lộ ra vẻ đẹp trai theo phong cách khác, trông vô cùng lưu manh.
"Hừ, nói chung anh đừng nghĩ nhiều!" Điềm Tâm không nghĩ ra được lý do, bèn khẽ hừ một tiếng rồi nâng cằm lên, đột nhiên không muốn để Trì Nguyên Dã dựa vào mình nữa.
Khoan, chờ chút đã, Điềm Tâm vội cúi đầu nhìn, giờ cô mới để ý thấy Trì Nguyên Dã đâu có dựa vào cô, rõ ràng cậu đang ôm lấy cô như một con bạch tuộc!