Đôi mắt đen láy như mực của Trì Nguyên Dã loe lóe lên một tia sáng, như cười như không.
…
Phía bên kia.
Điềm Tâm sắp phát điên lên rồi! Trì Nguyên Dã đã bị cảnh sát giải đi mất!
Làm thế nào bây giờ?
Điềm Tâm đi đi lại lại trong phòng, bước chân rất dài, vừa nhìn đã thấy rõ được vẻ hoảng hốt của cô lúc này.
Không được, lúc này cô thể khoanh tay chờ chết như vậy được!
Cô không thể giận dỗi thêm được nữa, phải mau mau gọi cho chú Trì và dì Trì thôi.
Nghĩ đến đây, Điềm Tâm vội mở túi xách, lôi chiếc điện thoại di động phủ bụi nằm bên dưới ra, ấn nút mở máy.
Chiếc điện thoại chầm chậm khởi động, rồi ngay sau đó bắt đầu rung liên hồi.
Tiếng rung khiến Điềm Tâm giật nảy mình, đưa mắt nhìn lại mới phát hiện ra... hầu như toàn bộ tin nhắn đều là do Trì Nguyên Dã gửi đến.
Hóa ra... Trì Nguyên Dã gửi cho mình nhiều tin nhắn tới vậy.
Hóa ra Trì Nguyên Dã cũng có thể kiên nhẫn như vậy, cũng có thể cố chấp như vậy.