Điềm Tâm tròn mắt, cảm giác hơi lạnh trên môi chân thật là thế.
Nụ hôn của cậu cuồng nhiệt vô cùng, mạnh mẽ bao phủ đôi môi cô.
Bờ môi mềm như thạch trái cây ra sức ngấu nghiến môi Điềm Tâm, không ngừng mút mát, lưu luyến quên lối về…
Chỉ là như vậy vẫn chưa đủ, cậu đã nhớ nhung cô suốt bao ngày nay, chỉ một nụ hôn đơn giản thế kia sao có thể khiến cậu thỏa mãn?
Trì Nguyên Dã mạnh mẽ cạy mở hàm răng Điềm Tâm ra, đầu lưỡi tùy tiện làm loạn trong khoang miệng cô, quấn quýt bên đầu lưỡi cô, ra sức đòi hỏi.
Nụ hôn của cậu như có điện, khiến Điềm Tâm bủn rủn cả người.
"Ưm…" Điềm Tâm đẩy Trì Nguyên Dã ra, lại bị cậu ngang ngược giữ chặt hai tay giơ lên trên đầu, khiến cô không thể nhúc nhích.
Cậu nồng nhiệt hôn cô, triền miên hồi lâu, đã mấy phút trôi qua mà Trì Nguyên Dã vẫn không muốn buông Điềm Tâm ra.