Điềm Tâm hoảng sợ trợn tròn mắt, cô ngẩng đầu lên thì thấy trước mặt là một đôi mắt sáng ngời.
Một mùi hương quen thuộc và dễ chịu quanh quẩn bên mũi cô.
Đây là… đây là mùi hương riêng biệt của Trì Nguyên Dã.
"Trì, Trì Nguyên Dã, là anh à?" Tim Điềm Tâm đập dồn dập, cô hỏi dò.
Người đối diện lặng thinh, hơi thở nặng nề phà vào tai Điềm Tâm.
Chính là Trì Nguyên Dã, không sai vào đâu được!
"Sao anh lại ở đây? Thả tôi ra!"
Điềm Tâm lấy lại phản ứng, cô đẩy Trì Nguyên Dã ra, đột nhiên bị cậu ôm ghì lấy: "Không được nhúc nhích…"
Điềm Tâm dần quen với bóng tối trong phòng, cô mở to mắt nhìn Trì Nguyên Dã: "Anh điên rồi à, đây là phòng tôi. Rốt cuộc anh vào đây bằng cách nào?"