Cô dứt khoát quay lưng đi, không hề ngoái đầu nhìn lại.
Người con trai đi cạnh cô không phải là cậu.
Trì Nguyên Dã bị bỏ lại sau lưng, cậu cứ thế đứng nhìn Điềm Tâm rời đi, mãi không có phản ứng gì.
…
Điềm Tâm nhanh chân bước đi, giờ phút này, cô không biết mình muốn đi đâu hay làm gì nữa.
Trong đầu cô chỉ còn một suy nghĩ, đó là đi nhanh một chút, nhanh hơn chút nữa, hoàn toàn thoát khỏi Trì Nguyên Dã, không muốn để cậu thấy được dáng vẻ giả vờ bình tĩnh của mình.
Kỳ thực, nỗi bi thương trong lòng cô đã sớm dâng trào…
"Điềm Tâm, đừng đi nữa." Tịch Thành Khê giữ lấy tay cô.
"Cậu thả tôi ra." Điềm Tâm hất tay cậu ta, cảm xúc có phần kích động.
"Mình không thả, phía trước là biển rồi, cậu còn đi gì nữa? Chẳng qua là chia tay thôi mà, chẳng lẽ cậu còn muốn nhảy xuống biển hay sao?" Tịch Thành Khê cứng rắn nói.