Mắt Hạ An Nhược mờ đi, lặng lẽ thả điện thoại vào trong túi xách.
Chẳng lẽ Nguyên Dã thực sự tuyệt tình đến vậy? Tuyệt tình đến mức bây giờ ngay cả điện thoại cũng không thèm nghe?
Cô ta cũng không cần gì nhiều, chỉ là muốn gọi cho Nguyên Dã nói một tiếng rằng mình sắp đi, chuẩn bị lên máy bay, chỉ thế thôi.
"Thưa cô, phải đi thôi, nếu không sẽ không kịp mất."
Người quản gia đi đằng sau đang kéo va li cho Hạ An Nhược cung kính nhắc nhở.
Hạ An Nhược hoàn hồn, ngước mắt lên: "Tôi biết rồi."
Cô ta đi về phía cửa lên máy bay, một khi bước vào đây, sẽ đồng nghĩa với việc cô ta thực sự phải đi.
Đến cửa lên máy bay, Hạ An Nhược khựng lại, vẫn chưa chịu thôi mà quay đầu lại.
Cô ta ấp ủ hy vọng dõi mắt nhìn những con người tới tới lui lui ở sân bay, nhưng nào thấy bóng dáng phi phàm kia.