"Cô em chính là người bị vứt bỏ đấy!"
"Chậc chậc chậc… Còn khóc nữa? Anh khuyên cô em đừng khóc làm gì, mặc dù cậu ta chọn cô nàng Hạ An Nhược kia, nhưng mà cô em vẫn có trọng lượng nhất định trong lòng cậu ta, chỉ là không bằng Hạ An Nhược mà thôi."
"Đúng vậy đấy, bây giờ cô em vẫn là con mồi giúp bọn anh lấy tiền của Trì thiếu mà, đừng khóc nữa!"
Hai gã nam sinh kẻ tung người hứng, nghe như đang an ủi Điềm Tâm nhưng từng câu từng chữ đều đâm vào tim cô.
Đúng thế, Trì Nguyên Dã có quan tâm đến cô.
Nhưng so sánh với Hạ An Nhược thì cô vẫn kém một bậc.
Ha ha, vì sao trái tim cô lại đau đớn đến vậy? Đau đến mức không thể thở nổi.
Điềm Tâm hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại rồi ngẩng đầu lên, không muốn để cho nước mắt chảy ra.
Vì sao?
Rõ ràng cô đã nỗ lực đuổi theo bước chân của Trì Nguyên Dã.