"Cô Lạc…" Có người gọi Điềm Tâm, kéo ý thức của cô về.
Điềm Tâm vội vàng hoàn hồn, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy tài xế đang cười tít mắt nhìn cô qua gương chiếu hậu, ân cần hỏi han, "Tôi nghe cậu chủ nói cô bị cảm, đỡ hơn chưa?"
"Cảm ơn, cháu không có chuyện gì lớn, chỉ nghẹt mũi đau họng thôi." Điềm Tâm cũng cười theo.
"Vậy thì tốt, có thể thấy cậu chủ của chúng tôi thật sự rất quan tâm cô." Hai tay tài xế nắm chặt vô-lăng, nói chuyện phiếm cùng Điềm Tâm, "Trước đây, vào ngày này hàng năm, cậu chủ đều sẽ biến mất tăm, không có ai tìm được cậu ấy cả, có khi cậu ấy sẽ đến trước mộ cậu Cả ngồi hết một ngày, hoặc sẽ đến nơi nào đó mua say, lúc nào cũng ở một mình, thật sự rất cô đơn."
Rất cô đơn…
Ba chữ kia khiến Điềm Tâm xúc động, thiếu niên cao ngạo ngông nghênh tự đại như Trì Nguyên Dã, cũng có lúc cô đơn yếu ớt.
"Nhưng mà bây giờ tốt rồi, đã có cô Lạc ở bên cậu chủ, có thể thấy cậu chủ vui hơn trước rất nhiều."