"A ha ha, a ha ha ha…" Điềm Tâm cười khan hai tiếng, nâng tay gãi gãi cằm, mất tự nhiên mở miệng, "Anh ra từ bao giờ vậy?"
Khoé miệng Trì Nguyên Dã cong lên, nhướng mày, "Từ lúc một con nhóc tiểu học bắt đầu cầm điện thoại của anh lật xem vô cùng nghiêm túc."
Điềm Tâm như bị sét đánh ngang tai…
Anh ấy anh ấy anh ấy anh ấy, anh ấy thật sự trông thấy!
Làm thế nào đây?
Điềm Tâm ngồi đó ủ rũ, rối rắm hồi lâu, cuối cùng tự thấy mình làm không đúng, cô ngước mắt lên định nói lời xin lỗi với Trì Nguyên Dã, "Em xin…"
Còn chưa kịp nói ra từ "lỗi", Trì Nguyên Dã lại đột nhiên cúi người, nâng ngón trỏ điểm lên môi Điềm Tâm, "Không cho phép nói với anh ba từ kia!"
"Hả?" Điềm Tâm khó hiểu chớp mắt.
"Anh ghét nhất từ xin lỗi!" Nói xong, Trì Nguyên Dã bĩu môi.
Khi còn ở nước Anh, sau khi bác sĩ cũng nói ra mấy từ này, anh trai liền vĩnh viễn rời khỏi cậu.