Vẻ mặt Hàn Hữu Thần lạnh nhạt, "Tắm."
Tắm… tắm?
Thất Tịch chớp chớp mắt, sự thay đổi này có phải quá lớn không?
Rõ ràng mới vừa rồi bầu không khí vẫn còn nóng rực, thế mà đùng một phát lại đi tắm?
Nhưng cảm giác nóng ran trong cơ thể Thất Tịch đã được nước lạnh gột rửa đi không ít, lý trí của cô cũng dần dần quay trở lại.
Thất Tịch ngửa đầu nhìn Hàn Hữu Thần, "Anh Hữu Thần, rốt cuộc vừa rồi em bị sao vậy?"
Hàn Hữu Thần nghe thế thì hơi cúi người, trong mắt loé lên ánh sáng nguy hiểm, "Nhóc con, vừa rồi tên đeo kính kia đã làm gì với em?"
Thất Tịch chống cằm, suy nghĩ giây lát, "Không làm gì cả, cậu ta cho em một cốc trà sữa, còn nói thích em…"
Khoan đã, trà sữa!
Thất Tịch chợt nghĩ tới phản ứng khác thường của mình khi nãy, cô sợ run lên.
Trời, đừng nói nam sinh kia lại to gan thế chứ? Chẳng lẽ trong trà sữa bị bỏ thuốc?