Nhìn mặt cô nhóc đỏ đến mức này, Hàn Hữu Thần nâng tay sờ trán Thất Tịch, "Nhóc con, đau đầu sao? Có thấy lạnh hay không?"
Chẳng lẽ cô nhóc bị sốt? Rõ ràng vừa rồi vẫn còn rất khoẻ mà.
Thất Tịch lắc đầu lia lịa, cô cắn môi dưới, "Em không lạnh, anh Hữu Thần, em nóng quá, rất nóng…"
Vừa nói, Thất Tịch vừa kéo cổ áo mình.
Cảm giác như đi trong sa mạc vậy, ngay cả mặt cũng toả ra hơi nóng.
Hơn nữa thật là kỳ quái, cả người cô như có một loại cảm giác tê dại xa lạ.
Thân thể cứ cảm thấy trống rỗng, như đang khát vọng cái gì đó.
Kỳ lạ, bản thân cô đang khát vọng cái gì?
Thất Tịch không hiểu, đáy mắt dần trở nên mê ly.
Thấy Thất Tịch trở nên như thế, Hàn Hữu Thần nâng tay nâng hai má cô lên, "Nhóc con, em…"
Đáng chết, bộ dạng này của cô nhóc không giống như lên cơn sốt, ngược lại giống bị người ta bỏ thuốc hơn.