Cuối cùng, cô cũng buông Trì Nguyên Dã ra, hầm hừ mở miệng, "Được chưa? Lần này đã hài lòng chưa?"
Đối mặt với công phu gặm cắn của Điềm Tâm, dường như Trì Nguyên Dã không hề cảm nhận được đau đớn, cậu cong khoé miệng, "Ừm, em còn nợ anh một nụ hôn nữa."
"Cái gì?!" Điềm Tâm phát điên, "Rõ ràng vừa rồi em đã hôn anh rất nhiều lần!"
"Vừa rồi anh chỉ định bảo em hôn một cái, là chính em cứ hôn anh mãi không ngừng đấy chứ, dừng cũng không dừng." Nói xong, Trì Nguyên Dã còn nhún vai tỏ vẻ vô tội.
Đã được chiếm lợi còn khoe mẽ!!
"Ừm, thôi cứ tạm thời cho em nợ nụ hôn cuối cùng đi, bổn thiếu gia bảo em hôn lúc nào thì em hôn lúc ấy, bảo em hôn chỗ nào thì em hôn chỗ ấy, nghe rõ chưa?" Dứt lời, Trì Nguyên Dã nâng cằm Điềm Tâm lên.
Trời đất, sao cứ cảm thấy câu này mập mờ thế nhỉ?
Cái gì mà bảo cô hôn chỗ nào thì cô hôn chỗ ấy chứ… vậy rốt cuộc thì người này muốn cô hôn ở chỗ nào đây?