Trì Nguyên Dã hạ kính cửa sổ, bỏ kính mát xuống rồi nở nụ cười xấu xa với Điềm Tâm.
Đẹp trai chói mắt.
Điềm Tâm vẫn còn giữ nguyên tư thế để điện thoại bên tai, đờ đẫn chớp chớp mắt.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Lên xe!" Nói xong, Trì Nguyên Dã cúi người mở cửa xe ghế phụ lái ra.
Điềm Tâm cất điện thoại vào túi xách, đáp một tiếng rồi chui vào xe.
"Thu xếp xong hết rồi?" Trì Nguyên Dã vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn toà nhà bệnh viện trước mặt.
Điềm Tâm gật đầu, nói, "Ừm, làm xong thủ tục rồi, bác sĩ cũng nói không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi một chút là có thể xuất viện."
"Vất vả cho em rồi, trợ lý nhỏ của anh." Trì Nguyên Dã nâng tay nhéo má Điềm Tâm, không bóp được thịt khiến Trì thiếu rất không vui, "Bây giờ em quá gầy."
Điềm Tâm mỉm cười. Thử hỏi dò, "Có muốn lên xem chút không?"
"Không xem! Không phải em đã nói không có vấn đề gì lớn à?" Trì Nguyên Dã nhướng mày.