Tàn nhẫn?
Nghe được từ này, Điềm Tâm cũng cười theo, "Có tàn nhẫn như lúc cô làm hại Tiểu Dã không? Có tàn nhẫn như lúc cô sai người ném phấn hoa vào mặt tôi, khiến mặt tôi nổi lên toàn mẩn đỏ không? Làm người thì đừng có tiêu chuẩn kép quá. Tôi chính là kiểu người như thế đấy, cô đối xử với tôi thế nào thì tôi sẽ đối xử với cô như thế. Bây giờ cô có thể yên bình nằm ở đây, tất cả đều nhờ anh Nguyên Trạch mà thôi, nếu không, tôi mới không thèm lo cho cô!" Nói xong, Điềm Tâm xách túi của mình lên.
"Tôi dựa vào sự cố gắng của chính bản thân mình để đoạt được hết thảy thì có gì sai? Tôi vẫn còn nhớ rõ khi tôi chạy bộ giảm cân ở sân thể dục, cô đã nói gì với tôi. Bây giờ tôi cũng muốn nói với cô, xin cô đừng có coi thường bất kỳ ai, nếu không một ngày nào đó cô chết thế nào cũng không biết được đâu."