Điềm Tâm vẫn còn nhớ Trì Nguyên Dã đã từng nói với mình.
Cậu muốn thay anh Nguyên Trạch chăm sóc thật tốt cho Hạ An Nhược.
Mặc dù Điềm Tâm rất không thích Hạ An Nhược, thậm chí phải nói là chán ghét, nhưng cô không phải là một người được voi đòi tiên.
Nếu cô ta thật sự xảy ra chuyện, chắc hẳn vì sự tồn tại của anh Nguyên Trạch mà Trì Nguyên Dã cũng sẽ tự trách bản thân.
Ai ngờ Trì Nguyên Dã chỉ lạnh nhạt nhìn Hạ An Nhược đang ngất xỉu rồi thu hồi tầm mắt, "Không phải đã gọi 120 rồi à, anh đâu phải bác sĩ, đi xem thì cũng chẳng để làm gì."
Điềm Tâm hơi ngạc nhiên nhìn Trì Nguyên Dã.
"Bây giờ bổn thiếu gia chỉ muốn ở cạnh cô gái mình thích, không muốn bị trói buộc với đạo đức, cho nên con nhóc tiểu học, đừng có đẩy anh ra." Đồng tử đen nhánh của Trì Nguyên Dã nhìn chằm chằm vào Điềm Tâm không chớp mắt, giọng điệu nghiêm túc chưa từng thấy.
Phù…
Điềm Tâm bỗng cảm thấy lồng ngực như được thứ gì đó lấp đầy, tràn ngập hạnh phúc.