"Bạn An… An Nhược, sao mấy ngày nay bạn không đi học vậy? Mình với những bạn khác rất nhớ bạn đó…" Nam sinh ở đầu dây bên kia ngượng ngùng, mở miệng nói vô cùng hàm súc.
Một đám mê gái, làm như quen thuộc với cô lắm vậy? Thật đáng ghét.
Hạ An Nhược thầm phỉ nhổ trong lòng, nhưng khóe môi vẫn chứa nụ cười như nữ thần, giọng điệu êm dịu nghe rất hay, "Cảm ơn mọi người đã quan tâm, mấy ngày nay mình thấy không khỏe trong người thôi, sợ rằng không thể đến trường được."
"Sao? Không thoải mái trong người? Bạn An Nhược không sao chứ?" Nam sinh kia lo lắng, giọng nói lộ ra ân cần rất rõ.
"Không sao đâu, chỉ là bệnh nhẹ thôi."
"Vậy cuộc thi nữ thần ngày mai…"
Hạ An Nhược im lặng, giọng nói mang theo tiếng nức nở, giống như đang ra sức kiềm chế, mở miệng nói, "Với bộ dạng hiện tại của mình, nhất định không thể tham gia cuộc thi ngày mai rồi… Nói không chừng sẽ phải rút khỏi cuộc thi thôi."