"Không sai, chính là như vậy…" Thất Tịch giơ hai tay lên tán thành, "Lần này xem như kỹ nữ Hạ An Nhược đó cầm đá đập chân mình rồi… Chúng ta chờ xem đến lúc tranh tài, cô ta có dám ra mặt đấu với cậu hay không!"
Điềm Tâm hé môi cười, nhìn đồng hồ.
"Sao thế? Chuyến bay của Nguyên Dã tới lúc mấy giờ?"
"Còn khoảng hai tiếng nữa là đến, mình sợ kẹt xe nên bây giờ phải chạy tới đó." Điềm Tâm có chút ngượng ngùng nhìn Thất Tịch.
Thất Tịch thoải mái vẫy vẫy tay, "Ai da, vậy cậu mau đi đi, mình làm xong rồi sẽ tự về nhà."
"Hay là cậu đi cùng mình…"
"Mình không đi làm kỳ đà cản mũi đâu, thật sự không sao mà, cậu nhanh đi đi…" Thất Tịch chẳng hề để ý trả lời.
Điềm Tâm đã thay quần áo xong, cô chắp hai tay trước ngực, "Vậy khi về mình sẽ mời cậu ăn cơm, cậu muốn ăn cái gì cũng được! Mình đi trước nhé."