Điềm Tâm chỉ vừa mới nghĩ tới đã vui vẻ gần như phát điên lên được.
Tịch Thành Khê nhìn thấy cuối cùng Điềm Tâm cũng nở nụ cười, cậu lười biếng duỗi cái lưng của mình, "Được rồi, việc còn lại giao cho cậu, không được khách sáo, không được mềm lòng, Hạ An Nhược đối xử với cậu thế nào, cậu cứ trả thù như vậy đi!"
"Ừ, nhưng mà sao cậu biết ngày mai cô ta sẽ đến thẩm mỹ viện kia?" Điềm Tâm hỏi.
Tịch Thành Khê cười gian, "Cậu không cần quan tâm đến việc làm sao mình biết, chỉ cần có thể giúp cậu là được."
Hu hu, đột nhiên Điềm Tâm cảm thấy cảm động quá.
"Thật sự rất cảm ơn cậu."
"Đi đi, ban đêm không khí ẩm thấp, cậu vào nhà nhanh một chút." Tịch Thành Khê nói rồi phất tay với cô, bóng lưng rất tự nhiên phóng khoáng.
Điềm Tâm nhìn Tịch Thành Khê đi xa dần, sau đó xoay người trở lại biệt thự.
Cô cúi đầu nhìn chai thuốc trong tay, bôi vào thì ngày hôm sau sẽ hết mẩn giống như lời cậu ta nói sao?