Dường như biết Điềm Tâm đang suy nghĩ gì, Thất Tịch ôm chặt lấy cánh tay cô không cho cô nhìn: "Ối ối, cậu đừng sốt ruột mà, chờ khi nào chọn quần áo xong, thay đồ rồi cậu hãy soi gương, nhất định cậu sẽ không nhận ra được mình cho mà xem!"
Oa ha ha, Điềm Tâm không thể kích động hơn được nữa! Cô cố gắng hơn mười ngày, ăn uống kham khổ hơn mười ngày, cuối cùng cũng tới lúc được chứng kiến kỳ tích rồi!
Oa ha ha ha ha...
Trong lòng Điềm Tâm cảm thấy cực kỳ vui vẻ, hơn nữa, ngày kia Trì Nguyên Dã sẽ trở về nước…
Điềm Tâm rất nhớ cậu.
Điềm Tâm nắm tay Thất Tịch cùng rảo bước, nhưng đầu óc lại mơ màng trống rỗng.
Đột nhiên đằng trước có người lao về phía hai người, hất thật nhanh đống bột trắng trong bình thủy tinh cầm trên tay lên mặt Điềm Tâm.
"A, cái gì vậy?" Điềm Tâm vội vàng nhắm chặt mắt, cả người nghiêng về phía sau tránh né, đôi tay bé nhỏ còn chắn trước mặt.