Đột nhiên có tiếng điện thoại di động reo lên, Điềm Tâm bị phân tâm, cả kinh kêu lên một tiếng, chiếc khay đặt trên đầu suýt thì rơi xuống đất.
Trời ơi, hù chết bổn cục cưng rồi!
Điềm Tâm cầm điện thoại đặt bên tai, "Alo?"
"Là anh."
Đúng lúc Điềm Tâm cũng đã thấm mệt rồi, cô tựa lên tường, bàn tay bé nhỏ vòng ra sau lưng, "Em biết là anh mà, không phải giờ anh còn phải đi bàn bạc chuyện hợp đồng sao?"
"Anh nhớ em nên mới gọi điện thoại." Trì Nguyên Dã không hề né tránh, nói thẳng luôn.
Điềm Tâm ngẩn ngơ, "Anh sao vậy?"
"Không sao." Trì Nguyên Dã giả vờ thoải mái cất tiếng, "Được rồi, anh cúp máy đây."
Điềm Tâm toát mồ hôi, cuộc điện thoại này sao kỳ lạ thế? Vừa gọi đã nói thẳng là nhớ cô, rồi sau đó cúp máy luôn?
Sao lòng Điềm Tâm lại có cảm giác mơ hồ không thực như vậy chứ?
"Điềm Tâm, cậu gọi xong chưa? Mau qua đây đi." Thất Tịch cùng giáo viên dạy lễ nghi gọi cô.
"Tới đây." Điềm Tâm vội đi qua.
***