Điềm Tâm hơi sửng sốt.
Thật ra đối với cô mà nói, tự tay trao vương miện cho người khác cũng không phải chuyện quan trọng gì.
Nhưng chủ động nghỉ học không phải hơi quá đáng rồi sao?
Chỉ là cuộc bình chọn hoa khôi của trường thôi mà, có nhất thiết phải chơi ác như vậy không...
Thấy Điềm Tâm không nói gì, Hạ An Nhược bèn cười dịu dàng, "Sao? Cô không dám à? Điềm Tâm, nếu cô tự ti về bản thân mình như thế thì việc gì phải tham gia thi? Nhân cơ hội còn sớm mà bỏ cuộc đi."
Dù đang nở nụ cười nhưng từng câu nói của Hạ An Nhược lại tràn đầy vẻ lên mặt vênh váo khiến người khác không chịu nổi!
Điềm Tâm siết chặt nắm đấm, nâng cằm lên tỏ vẻ không phục, "Ai bảo tôi không dám? OK, muốn cược thì cược!"
Khóe môi Hạ An Nhược khẽ cong lên, cô ta nhìn sâu vào mắt Điềm Tâm, "Tôi đang rất mong chờ được thấy dáng vẻ chạy trối chết cô sau cuộc thi."
Nói xong, cô ta cất bước rời đi đầy vẻ tao nhã.