Điềm Tâm giận dữ nhìn đi chỗ khác.
"Cậu thấy chưa? Đã có động lực chưa?" Thất Tịch nhặt một tấm poster đặt trước mặt Điềm Tâm và nói, "Cậu xem đi, khoan bàn đến mặt mũi, cậu xem chân Hạ An Nhược này, vừa dài vừa trắng!"
Đúng thế, dù là con gái nhưng nhìn thấy đôi chân này, cô cũng không dứt mắt ra được.
Chẳng trách nam sinh trong học viện say mê cô ta như vậy.
Điềm Tâm cam chịu ăn cơm: "Được được được, mình biết rồi, mình phối hợp với cậu là được chứ gì."
"Ừm, thế còn tạm được, cậu mau ăn cơm đi, ăn xong bọn mình tiến hành hạng mục tiếp theo."
"Hạng mục tiếp theo á?" Điềm Tâm ngây người chớp mắt.
Mười phút sau, Thất Tịch không biết đào đâu ra một chiếc xe đạp, một tay giữ ghi đông, tay kia cầm chiếc loa lớn đi sau lưng Điềm Tâm cổ vũ: "Cố lên, cố lên!"
Điềm Tâm mồ hôi đầy đầu, chật vật chạy bộ.